Gia đình tôi sống ở thành phố nhưng bố không làm to, ông chỉ là một viên chức bình thường. Mẹ tôi mất việc nên cuối cùng cũng chỉ ở nhà nội trợ. Mặc dù tôi là con một nhưng cả nhà đều dựa vào đồng lương còm của bố nên cuộc sống gia đình rất căng thẳng. Bù lại tôi học giỏi nên có thể vào đại học. Khi tôi học năm thứ 3, mẹ ốm nặng, bố dồn gần hết tiền để chữa bệnh cho mẹ nên tôi quyết định nghỉ học để đi làm.
Tôi đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền hỗ trợ gia đình, đến mức dành hết tâm sức cho công việc và mãi chẳng có người yêu. 28 tuổi tôi mới có người yêu. Cô ấy cao, xinh, rất tốt với tôi. Chúng tôi hẹn hò tầm một năm thì định kết hôn, nhưng mẹ tôi kiên quyết phản đối. Chủ yếu là vì mẹ chê bạn gái tôi có bố mẹ đã ly dị. Mẹ ép chúng tôi chia tay. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành theo ý mẹ.
Chớp mắt đã năm năm trôi qua, tôi lại gặp được người phụ nữ khiến trái tim mình rung động, đó chính là Hoan - vợ tôi bây giờ. Cô ấy hơn tôi hai tuổi nhưng rất tốt với tôi. Khi tôi đưa Hoan về nhà ra mắt, mẹ đã thay đổi thái độ ngay khi biết rằng cô ấy là gái "tỉnh lẻ", lại còn có một em trai đang tuổi đi học.
Mẹ lại phản đối mối quan hệ của tôi nhưng lần này tôi không nghe, nhất quyết đi đăng ký kết hôn. Mẹ tôi rất bực nhưng đành phải chấp nhận. Vậy mà tôi cưới rồi, mẹ vẫn thường xuyên làm khó vợ tôi, còn mấy lần to tiếng đuổi cô ấy đi. Cho đến một lần vợ tôi không còn chịu nổi, cô ấy bắt xe bỏ về nhà bố mẹ đẻ.
Tôi bị rơi vào tình thế khó xử giữa mẹ và vợ. Vợ tôi vẫn đang ở nhà ngoại còn mẹ tôi thì hàng ngày thúc ép tôi ly hôn. Vợ chồng tôi nói chuyện với nhau, cô ấy bảo hãy mua nhà để ở riêng, cô ấy có tiền để lo được việc đó.
Đến lúc ấy tôi mới biết vợ mình có trong tay gần chục tỷ nhờ bố mẹ cô ấy bán đất ở quê, cộng thêm với tiền cô ấy đi làm tích góp được. Tôi sững cả người, còn tưởng vợ nói đùa, nhưng cô ấy đã cho tôi xem sổ tiết kiệm...
Tôi báo tin cho mẹ, mẹ hối hận ngay. Bà giục tôi nhanh chóng đưa vợ về, nói sau này sẽ rất hòa thuận với con dâu, nhưng tôi không muốn làm như vậy. Phần vì tôi hiểu lý do mẹ sẽ hòa thuận với con dâu là vì cái gì, phần nữa là vợ tôi, cô ấy chẳng bao giờ đồng ý quay trở về sống chung với mẹ chồng nữa. Hoặc mua nhà vợ chồng ở riêng, hoặc cô ấy sẽ ly hôn, cô ấy đã nói với tôi như vậy. Tôi chẳng biết phải làm sao bây giờ".
Theo Dân trí
" alt=""/>Đuổi con dâu đi vì chê 'tỉnh lẻ', bí mật sau đó làm mẹ chồng tiếc hùi hụiVăn bản chỉ đạo của Thủ tướng nêu nội dung báo chí phản ánh về việc Thanh Hoá phê duyệt các dự án bất động sản như Khu thương mại dịch vụ và dân cư B-TM1 thuộc khu đô thị mới Đông Hương, khu biệt cự cao cấp Quảng Cư (Thị xã Sầm Sơn), “đất vàng” được giao cho nhà đầu tư với giá bèo. Việc đất vàng không được đấu giá và mức giá phê duyệt quá thấp đã khiến dư luận cho rằng ngân sách nhà nước thất thu tiền tỷ.
![]() |
Vị trí một khu đất vàng tại phường Đông Hương, TP. Thanh Hóa (Ảnh: báo Gia đình& Xã hội) |
Thủ tướng Chính phủ giao Bộ Tài nguyên và Môi trường chủ trì, phối hợp với Bộ Tài chính, Thanh tra Chính phủ và các cơ quan liên quan kiểm tra một số tỉnh, thành phố (trong đó có Thanh Hóa) có nổi lên vi phạm như nội dung bài báo phản ánh trên, báo cáo Thủ tướng Chính phủ trong quý II/2017.
Trước đó, việc phê duyệt dự án trên đất vàng ở Thanh Hóa được báo chí phản ánh, giai đoạn năm 2013 - 2014, thị trường bất động sản trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa có sự khởi sắc, ấm dần lên với nhiều tín hiệu đáng mừng. Nhưng giai đoạn này UBND tỉnh Thanh Hóa công bố kết quả lựa chọn nhà đầu tư xây dựng 3 dự án bất động sản lớn với mức giá “siêu rẻ”, thấp hơn nhiều lần so với giá thị trường và với chính mức khung giá do cơ quan này phê chuẩn.
Đó là Dự án Khu thương mại dịch vụ và dân cư B-TM1 thuộc Khu đô thị mới Đông Hương, TP.Thanh Hóa, được phê duyệt quy hoạch tỉ lệ 1/500, có tổng diện tích 2,911 ha. Đây là khu đất có mặt bằng tương đối sạch nằm trên địa thế “vàng” tại TP Thanh Hóa. Tuy nhiên, thay vì tổ chức đấu giá đất công khai để lựa chọn nhà đầu tư có năng lực, thu tiền sử dụng đất tối đa cho ngân sách thì UBND tỉnh Thanh Hóa dùng hình thức lựa chọn nhà đầu tư. Tại dự án này tiền sử dụng đất mà doanh nghiệp phải nộp ngân sách nhà nước là 28,854 tỷ đồng cho hơn 2,9ha đất.
Tại dự án Khu biệt thự cao cấp xã Quảng Cư (thị xã Sầm Sơn) được UBND tỉnh Thanh Hóa quyết định phê duyệt kết quả lựa chọn nhà thầu từ tháng 9/2012. Công ty TNHH Điện tử-Tin học-Viễn Thông EITC (Thanh Hóa) là nhà đầu tư, dự án có tổng mức đầu tư gần 250 tỷ đồng; giá trị xây dựng gần 202 tỷ đồng và hơn 48 tỷ đồng tiền đền bù giải tỏa.
Dư luận Thanh Hóa cho rằng, vào thời điểm cuối năm 2012 đầu năm 2013, nếu các dự án bất động sản này được đem tổ chức đấu giá công khai sẽ thu về cho ngân sách được hàng trăm tỷ đồng.
Hồng Khanh
" alt=""/>'Nhiều dự án đất vàng được phê duyệt kỳ lạ’ bị kiểm tra theo chỉ đạo của Thủ tướngNăm 1998, cậu bé 6 tuổi Norton đang chơi Lego thì nghĩ đến việc nhét một mảnh ghép vào lỗ mũi của mình. Đó là một miếng màu vàng nhỏ hơn hạt ngô. “Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy. Những đứa trẻ vào những năm 1990 rất nghịch ngợm”, Norton giải thích.
Sự hoảng loạn bắt đầu khi anh nhận ra mảnh nhựa quá bé nên khó lấy ra được.
Sau đó, Norton nảy một ý tưởng “tuyệt vời” khác: Lắp ráp một bức tượng Lego và nhét vào lỗ mũi với hy vọng sẽ dính được mảnh nhựa màu vàng để kéo ra. Tuy nhiên, nhiệm vụ giải cứu đó không thành.
Mẹ của Norton dùng nhíp gắp bức tượng nhưng không biết rằng vẫn còn mảnh nhỏ màu vàng. Dị vật tồn tại trong mũi Norton 26 năm.
“Cả cuộc đời tôi luôn gặp các vấn đề liên quan tới xoang, dị ứng và nghẹt mũi. Vì tôi bị dị ứng với mèo, chó, cỏ, bụi và nhiều loại cây bản địa nên tôi đã sống cả đời với suy nghĩ mọi vấn đề nghẹt mũi chỉ đơn giản do dị ứng gây ra”, Norton chia sẻ với Newsweek.
Bác sĩ khuyên Norton nên xì mũi khi tắm vào những tháng mùa hè khô nóng vì hành động này hữu ích trong điều kiện hơi nước ẩm ướt. “Tôi giữ thói quen đó trong 6 tháng qua. Hôm ấy, tôi xì mũi khi đang tắm và thật bất ngờ, tôi đã hắt hơi ra miếng Lego. Tôi rất sốc”, Norton kể.
Người đàn ông trẻ cho biết sẽ tham khảo ý kiến bác sĩ về vấn đề trên, nhưng hiện tại, anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, giống như rút phích cắm ra. Norton dự định sẽ giữ lại dị vật “như một kỷ niệm của sự ngốc nghếch”.